Chữ “Thầy” hiện lên
trong ngực một con chip đang khởi động
Ánh sáng rụng xuống
Tiếng giảng xưa còn ấm trên bàn tay phấn
Ký ức được định dạng .edu
nén vào từng hơi thở sinh viên
Mỗi dòng code là một bài giảng đã qua
Và giáo dục như một tệp tin chưa ai kịp lưu
Người thầy nói bằng gió
Học trò nghe bằng dữ liệu
Tri thức bước đi như một bóng người vô hình
Mặt trời dạy ta bài học đầu tiên:
– Đừng sáng mãi, và hãy biết tắt
Khi bóng tối còn chỗ cho hạt mầm suy tưởng
Bàn ghế hóa thành tọa độ không gian
Bảng đen thành giao diện tri thức ảo
Phấn trắng run run
vì trong từng nét có mạch máu nhân loại
Năm mươi năm
Năm mươi năm
Ngôi trường tự tái sinh trong cơ thể con chữ
Không ai dạy nó nói
Nhưng nó biết thì thầm với thời đại rằng:
– Ta tồn tại vì con người muốn học cách yêu nhau
ThS. Lê Hưng Tiến (Giảng viên Khoa Giáo dục Nghệ thuật & Thể chất)
